Một buổi sáng tinh sương của ngày đầu hè, chúng tôi cùng nhau lên chuyến xe hành trình về với căn cứ địa Dương Minh Châu, huyện Dương Minh Châu, tỉnh Tây Ninh. Chuyến xe mang theo những sương mai của buổi sớm, chở thêm chút nắng, chút gió trên cung đường ngang qua, mang theo cả những bồi hồi, háo hức của biết bao trái tim nhiệt huyết tuổi trẻ.
Bốn mươi tám con người, quen có, lạ có. Chúng tôi đã gần nhau hơn từ khi nào chẳng biết. Vài ba đôi mắt còn chưa bừng sức sống sau một đêm ôn thi, một ca làm thêm về muộn; thấp thoáng những cái nhíu mày không thể tỏ bằng lời rằng: “Say xe quá…”. Chúng tôi đã gạt phăng tất cả để nghêu ngao, khờ dại cùng nhau. Nào! Mình cùng nhau “khoác vai đi từ sáng tới đêm, vui nay thôi ai biết mai sau”…
Chụp hình lưu niệm tại Di tích lịch sử căn cứ Dương Minh Châu.
UBND và Nghĩa trang liệt sĩ huyện Dương Minh Châu là điểm dừng chân đầu tiên sau hơn hai giờ ngồi xe. Chúng tôi được chú Hiệp (Phó trưởng Ban Tuyên giáo Huyện ủy Dương Minh Châu), anh Cương, chị Kiều (phó Bí thư Huyện đoàn) đón tiếp nồng hậu bằng những nụ cười trên môi, những niềm nở rạng ngời trong ánh mắt. Cảm xúc lắng xuống khi chúng tôi được dẫn đường vào Nghĩa trang liệt sĩ huyện - nơi yên nghỉ của gần 2.300 anh hùng liệt sĩ đã chiến đấu vào những tháng ngày khốc liệt nhất trong lịch sử Dương Minh Châu và Tây Ninh. Nhiều bó nhang được đốt lên, trang nghiêm mà gần gũi. Những người trẻ chúng tôi kính cẩn cầm những nén nhang, len lỏi qua từng lối đi, tiến tới những khu mộ. Rất nhiều bia mộ nơi đây khiến chúng tôi khựng người lại: Những người mà khi trạc tuổi chúng tôi bây giờ - mười tám, hai mươi - đã anh dũng ngã xuống vì Tổ quốc, mãi mãi ra đi, bỏ mặc thanh xuân lại phía sau! Cũng có những chiến sĩ không rõ ngày sinh, trên bia mộ chỉ là dòng tên, năm mất cùng đơn vị, quê hương,… Khi chúng tôi bắt đầu rời đi, cũng là lúc bầu trời Dương Minh Châu dần xám xịt. Nhưng, chúng tôi tin rằng, những nén nhang mà chúng tôi đốt lên hôm nay, như những ngon lửa anh hùng được thắp lên từ bao trái tim kiên cường năm ấy sẽ còn âm ỉ cháy ở một góc nào đó, trong tâm khảm của tất cả chúng tôi, mãi mãi…
Hành trình cảm xúc tiếp tục đưa chuyến xe đến Khu căn cứ Dương Minh Châu - nơi đã chịu nhiều cuộc càng quét lớn trong cuộc kháng chiến chống Mĩ của quân dân Tây Ninh nói riêng và của toàn miền Nam nói chung. Thả cảm xúc trôi dần theo từng dòng kể của chú Hiệp, nơi đây từ xa lạ bỗng hóa thân thương trong lòng cô trò chúng tôi. Rừng nơi đây bát ngát một vùng Đông - Bắc, người nơi này lừng danh một trời phương Nam. Chúng tôi tận mắt chứng kiến những hố bom B52 còn nguyên vẹn như chính hình hài của một thời máu lửa. Chính tại mảnh đất này, những ca khúc bất hủ: “Lên ngàn” và “Xuân chiến khu” được chắp bút để rồi cất vang mãi sau này.
Chụp hình lưu niệm với lãnh đạo Huyện Dương Minh Châu.
Viếng và thắp hương tại Nghĩa trang liệt sĩ huyện Dương Minh Châu
Chiến khu Dương Minh Châu là như vậy, từng khốc liệt nhưng hào hùng, từng đau thương nhưng cũng đầy hào sảng. Con người và đất trời nơi đây chỉ là một trong rất nhiều mẫu số chung của dân tộc Việt Nam anh hùng suốt một thời đan bom khói lửa. Quá khứ làm sao kể cho hết? Hồi ức nhớ khi nào mới nguôi?. Có chăng, vào một buổi sáng tháng sáu mưa lất phất, những sinh viên chúng tôi may mắn được ngồi lại với nhau như thế này, cùng nghe những lời thủ thỉ của con người, của hồn đất nơi đây, để rồi, tự nhủ với nhau rằng: Hãy sống thật tốt cho chính mình, cho xã hội, để những xương máu kia không là vô nghĩa, để không quên chiếc nôi “Dương Minh Châu” đã đùm bọc, bảo vệ cách mạng trong suốt những tháng năm đầy máu, đầy lửa của trang lịch sử dân tộc!
Cô Thu Lài phát biểu, cảm ơn các cô chú Lãnh đạo huyện Dương Minh Châu
Hành trình này là một chuyến “về nguồn”. Nhưng thực sự, chúng tôi đã làm một chuyến “về nhà”. Nếu những cung bậc cảm xúc về vùng đất nơi đây chưa kịp được chúng tôi định hình vì còn bùi ngùi chưa dứt, thì bữa cơm trưa do chính các cô chú nơi đây tư tay chuẩn bị đã khiến chúng tôi không thể khước từ những tình cảm mà nơi này dành trao. Cá chiên ăn với gỏi xoài. Vài ba đứa xuýt xoa vì canh chua ngon đúng điệu. Có đứa còn dùng củ mì trộn đậu phộng cùng dừa bào chấm vào muối ớt và tấm tắc khen ngon. Ổi ruột đỏ giòn và ngọt tuyệt, chôm chôm thì ngọt lịm – những món quà đậm chất Dương Minh Châu do chính tay cô Duyên – Phó Chủ tịch UBND huyện gửi tặng. Trong chúng tôi, có những người được ăn những món này lần đầu tiên hoặc là lần thứ n, nhưng những tình cảm mà cô chú nơi đây gửi vào từng món ăn, ắt hẳn là trải nghiệm lần đầu tiên trong đời mà tất cả chúng tôi có được. Tâm hồn của những đứa sinh viên chúng tôi, cũng vì Dương Minh Châu mà trở nên đẹp đẽ hơn sau chuyến hành trình này...
Khoai mì hấp nước cốt dừa - món quà chúng tôi được tặng.
Tây Ninh còn bịn rịn chúng tôi bằng những đám mây lưng chừng vắt ngang núi, những ánh nắng còn sót lại sau những trận mưa bất chợt, xối xả. Con đường lên chùa trên núi Bà Tây Ninh thu gọn vào tầm nhìn chúng tôi một màu xanh ngát. “Hát lên như chưa từng được hát”, con đường ấy trở nên háo hức hơn bao giờ hết bởi những bài ca của tuổi trẻ, hòa vào cơn mưa chiều những niềm vui khó tả. Chào tạm biệt!. Chúng tôi là những ánh hoàng hôn đầu tiên của buổi chiều đang buông mình ngả đầu vào bờ vai của núi ngàn Tây Ninh hùng vĩ…
Nụ cười của chúng tôi sau chuyến hành trình về nguồn Ai cũng có những hành trình cho riêng mình. Cô trò trường Đại học Ngân hàng chúng tôi cũng đã có cho mình một chuyến đi rất đáng nhớ, đáng trận trọng và rất “Dương Minh Châu”. Trong một ngày tháng sáu, mỗi chúng tôi đã viết thêm một trang trong rất nhiều trang tuổi trẻ rực rỡ của chính mình, vì chúng tôi đã là một phần của mái trường Đại học Ngân hàng thân yêu./.
Bài viết và hình ảnh: Hồ Giang